Home TÂM NHIÊN

TÂM NHIÊN

TÂM NHIÊN

Tuệ Trung Thượng Sỹ dị thường Phóng Cuồng Ca

… Khúc ca Mê Ngộ Bất Dị, ngộ mê chẳng hề khác nhau, là ca khúc trầm hùng, vang dội lên bầu trời tâm thức rực rỡ, tỏa ngời một thứ ánh sáng thiên thanh vĩnh thúy. Vì mình mê nên mới nói đến ngộ, nhưng trong thực tại chẳng hề có ngộ mê.

Thành thử, mê ngộ là nói người chưa thấy Tánh, còn người thấy Tánh rồi thì mê ngộ dung thông, rỗng rang, ra vào vô quái ngại giữa vạn pháp chập chùng.

Cùng tuyệt là tiếng thơ uyên nguyên, ảo dị của Tuệ Trung Thượng Sỹ, một Thiền sư thi sỹ đạt đạo lý Thiền. Tiếng thơ ấy mang đầy tính chất chân nghĩa, khí vị sâu xa, hòa quyện chập chùng cùng lý sự viên dung.

Hùng khí bàng bạc trong tiếng thơ thiền bay bổng vẫn còn hoài ngân vọng trong đêm dài sinh tử giữa nhân sinh trường mộng, làm bừng lên một ngọn lửa tuệ giác, quang đãng, xua tan đi ngàn bóng tối vô minh.

Thinh lặng, lắng nghe, lắng nghe và nhập diệu, phiêu linh vào tinh túy những dòng thiền thi bất khả tư nghì của bậc thượng thừa, kẻ viết bài này bỗng nhiên thấy lạ lùng, Tuệ Trung Thượng Sỹ xuất hiện, đang đứng sờ sờ ngay trước mắt nhìn mình mỉm cười. Ơi chao! Nghìn năm một thuở, mình liền vội cầm tay ngài, xin phép đọc một bài thơ để tỏ lòng tôn kính, ngưỡng mộ vô cùng:

Cung đình gác bỏ về yên tĩnh
Tịnh Bang trang trại thắp lửa thiền
Khiến trần gian lạnh tan u tối
Từ ngày thấu triệt lẽ tâm nguyên

Trong cây có lửa tìm chi nữa
Trong mình sẵn ngọc sáng xanh trong
Đêm dài sinh tử bừng chiếu diệu
Thấy ra tất cả chính nơi lòng

Thõng tay vào chợ thênh thang hát
Khúc Phóng cuồng ca hòa điệu chơi
Chơi vô phân biệt luôn tùy hỷ
Tùy duyên bất biến giữa cuộc đời

Phàm thánh ngộ mê đều chẳng khác
Bàn chân Bất nhị bước phiêu diêu
Diệu quan sát trí nhìn đâu cũng
Thương yêu sâu thẳm khắp muôn chiều.

(ST)